Hai bài thơ của tác giả – Trịnh Đắc Thạo



<p> </p> <p> </p> <p><strong>THĂM ĐA BÚT</strong><br /> <br /> <br /> <br /> Hai hàng tượng đá ngả trên nương<br /> <br /> Hỏi tự bao giờ hỡi gió sương<br /> <br /> Xót cảnh nhân tình khơi nỗi nhớ<br /> <br /> Buồn trang thế sự, gợi niềm thương<br /> <br /> Trăng soi vẫn […]

<p> </p> <p> </p> <p><strong>THĂM ĐA BÚT</strong><br /> <br /> <br /> <br /> Hai hàng tượng đá ngả trên nương<br /> <br /> Hỏi tự bao giờ hỡi gió sương<br /> <br /> Xót cảnh nhân tình khơi nỗi nhớ<br /> <br /> Buồn trang thế sự, gợi niềm thương<br /> <br /> Trăng soi vẫn sáng nền huân tướng<br /> <br /> Nắng dãi không mờ dấu bá vương<br /> <br /> Ai đã vô tình, người hữu ý</p> <p> </p> <p>Có nghe chăng, đứt đoạn can trường./.<br /> <br /> <br /> <br /> <strong>CHIỀU PHỦ TRỊNH </strong><br /> <br /> Mây trắng mơ màng nhẹ gió đưa<br /> <br /> Trời chiều thăm thẳm nắng vàng mơ<br /> <br /> Lối xưa, nền Trịnh hồn ngơ ngẩn<br /> <br /> Chốn cũ triều Lê, dạ sững sờ<br /> <br /> Nghiệp lớn lưu danh, xanh vạn thủa<br /> <br /> Tiếng thơm ghi dấu đẹp ngàn xưa<br /> <br /> Hai trăm bốn chín mùa xuân ấy<br /> <br /> Biết mấy thăng trầm, mấy nắng mưa./.</p> <p><br /> <br /> <em>Vĩnh Hùng,Vĩnh Lộc xuân 1994</em></p> <p><em>Tác giả là Trịnh Đắc Thạo, Đồng Nhân, Đông La, Hoài Đúc</em></p>

There are no comments yet

Tin khác đã đăng